Up There (2011), do Zoran Lisinac đạo diễn, mang đến sự độc đáo và việc tự suy ngẫm về thế giới bên kia—một thế giới không được định nghĩa bởi những cảnh quan thiêng liêng vĩ đại mà bởi sự lơ lửng, những linh hồn bị lãng quên và sức nặng cảm xúc mà những người được giao nhiệm vụ hướng dẫn họ phải gánh chịu.
Bộ phim tập trung vào Martin, một người chăm sóc miễn cưỡng cho những người mới chết, và khám phá các chủ đề về sự cứu rỗi, trách nhiệm và việc tìm kiếm ý nghĩa trong cả cuộc sống và cái chết.
Một thế giới giữa sự sống và cái chết
Không giống như những miêu tả thông thường về thế giới bên kia, Up There mô tả một thế giới lơ lửng yên tĩnh, trần tục nơi những người mới chết chờ đợi sự thăng thiên lên thiên đàng, không có sự phán xét lớn lao của thiên đàng. Martin (David Gant), được giao nhiệm vụ chăm sóc những linh hồn này, bị mắc kẹt giữa sự sống và cái chết, vai trò của anh lúc đầu mang tính máy móc hơn là có ý nghĩa.
Là người chăm sóc, công việc của anh là dẫn dắt các linh hồn trên con đường của họ, nhưng sự tách biệt về mặt cảm xúc của anh phản ánh trạng thái trống rỗng của chính thế giới bên kia. Thế giới của Martin là thế giới của không làm gì và chờ đợi, phản ánh những cảm xúc chưa được giải quyết của chính anh về sự tồn tại của mình.
Linh hồn mất tích: Chất xúc tác cho sự thay đổi
Cốt truyện thay đổi khi một linh hồn mất tích ở một thị trấn ven biển, kéo Martin vào cuộc tìm kiếm buộc anh phải đối mặt với những đấu tranh cảm xúc của chính mình. Sự mất tích này không chỉ là một âm mưu trong cốt truyệt, mà còn là chất xúc tác cho quá trình tự khám phá của Martin. Trong quá trình tìm kiếm linh hồn đã mất, anh cũng bắt đầu hành trình hòa giải với quá khứ của mình, đối mặt với cảm giác tội lỗi và bị bỏ rơi của chính mình.
Linh hồn mất tích tượng trưng cho xung đột nội tâm của Martin—cuộc đấu tranh của anh với vai trò của mình ở thế giới bên kia và nhu cầu được cứu rỗi của anh.
Phong cách điện ảnh: Tinh tế và phản ánh
Up There là một bộ phim được định nghĩa bởi sự tinh tế của nó, cả trong cách kể chuyện và kỹ thuật quay phim. Bối cảnh thị trấn ven biển yên tĩnh, hoang vắng và phản ánh trực quan trạng thái lấp lửng của tâm hồn—không ở đâu giữa sự sống và cái chết. Nhịp phim chậm, cho phép có những khoảnh khắc nội tâm thay vì hành động, điều này thu hút người xem vào bầu không khí nhẹ nhàng của bộ phim.
Tông trầm lặng của bộ phim khiến hành trình cảm xúc trở nên cá nhân và có tác động hơn, mời gọi khán giả suy ngẫm về cuộc sống và kiếp sau của chính họ.
Sự cứu rỗi và trách nhiệm
Về cơ bản, Up There là câu chuyện về sự cứu rỗi—không chỉ dành cho những linh hồn mà Martin hướng đến, mà còn dành cho chính Martin. Ban đầu, Martin thờ ơ với nhiệm vụ của mình, nhưng sự biến đổi của anh bắt đầu khi anh chịu trách nhiệm cho linh hồn mất tích. Cuộc tìm kiếm của anh buộc anh phải đối mặt với những hối tiếc, hiểu được những sai lầm trong quá khứ và cuối cùng là tìm kiếm sự cứu rỗi.
Bộ phim cho thấy sự cứu rỗi không phải là một sự kiện diễn ra một lần mà là một quá trình liên tục, trong đó việc thừa nhận những sai lầm trong quá khứ là điều cần thiết để tiến về phía trước.
Class exercice: Sound. "Up there" (2011)
Caitlin O'Rorke
Cuộc sống, cái chết và ý nghĩa
Up There mang đến một cuộc khám phá cá nhân và sâu sắc về cuộc sống, cái chết và những gì xảy ra sau đó. Thay vì tập trung vào những câu hỏi thần học trừu tượng, bộ phim có cách tiếp cận gần gũi hơn, xem xét những gì xảy ra với những linh hồn lọt qua các vết nứt—những người bị lãng quên hoặc bỏ qua.
Công việc của Martin trở thành lời nhắc nhở rằng ngay cả khi chết, con người vẫn quan trọng, câu chuyện của họ xứng đáng được kể lại và họ xứng đáng được ghi nhớ.
Tóm lại
Trong Up There, Zoran Lisinac tạo nên một câu chuyện nhẹ nhàng, sâu sắc, khám phá sức nặng của trách nhiệm, hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và giá trị của mọi cuộc sống—dù còn sống hay đã chết. Phong cách giản dị và chủ đề cảm xúc sâu sắc của bộ phim mang đến góc nhìn mới mẻ về thế giới bên kia, khiến nó trở thành một sự chiêm nghiệm sâu sắc về sự tồn tại của con người.
Thông qua hành trình của Martin, Up There cuối cùng nhắc nhở chúng ta rằng hành trình tìm kiếm ý nghĩa không kết thúc ở cái chết—mà là hành trình liên tục tìm kiếm mục đích, cho cả bản thân chúng ta và cho người khác.